Lâu quá rồi mới quay lại blog này, nếu có phần mềm mọc cỏ thì blog của mình đã xanh rêu.
Khi những ồn ào đã qua thì Nhật ký vẫn là điều cần cho con người, blog đã bị biến thành 1 công cụ truyền thông cho cá nhân, nhưng do không mạnh được bằng Facebook, nên lặng lẽ lùi xa.
Con người lắm khi cần quá khứ, lắm khi lại phải gạt quá khứ để sống, hầy dà.....
Thấy tội cho cái blog của mình, thứ mà mình đã từng chăm chút, chỉnh trang, lựa chọn màu sắc, hình dạng, bố trí.
Cả cái cách mình bày trò có thật nhiều cờ của các quốc gia trên bảng truy cập, mà thực ra toàn tự mình xem...
Vì blog không mạnh bằng Facebook.
Nhưng vẫn dành cho nó 1 thứ cảm tình thật nhẹ nhàng đới.
(Muốn chèn bài "Love me tender" vào đây mà quên mất cách roài)